Sau trận ốm, Tuấn Anh tự nguyện đăng ký vào trường nội trú ở TP HCM, cách nhà gần 100 km, nơi có quy định cấm sử dụng điện thoại. Ở cùng phòng với 20 bạn, Tuấn Anh không thể bắt mọi người tắt điều hòa. Cậu chọn cho mình góc khuất nhất, quấn thêm chăn và choàng áo ấm để ngủ.
Cai nghiện được điện thoại, cậu tăng tốc học hành từ đoạn đầu cấp 3. Tuấn Anh nói mình không thông minh như bè bạn, mang nhiều lỗ hổng kiến thức, cơ thể lại bệnh tật nên phải cố gắng gấp đôi, gấp ba. Bạn bè dần quen với hình ảnh cậu trở về phòng lúc 16h45 sau tiết chiều, rồi cặm cụi mang sách vở đến phòng tự học đến tối mịt.
Trần Quân, 19 tuổi, bạn cùng phòng suốt ba năm THPT là người thường chứng kiến Tuấn Anh chảy máu mũi, rơi vào tình trạng thiếu máu, ho vào nửa đêm. Tuy vậy, trước mỗi kỳ thi quan trọng, Quân luôn thấy Tuấn Anh mang sách vở học bài quá nửa khuya như bao bạn khác. "Điều này khiến cả phòng cảm phục nghị lực của cậu ấy", Quân nói.
Đang đà cố gắng, bệnh tình Tuấn Anh đột ngột trở nặng. Căn bệnh viêm xoang bướm đã ảnh hưởng đến hốc mắt trái gây nhòe mờ, đầu đau nhức. Có hôm ngồi học, máu hòa với mồ hôi nhễ nhại, cổ họng mặn chát. Mỗi tối, thầy quản nhiệm phải thức trông cậu đến hai, ba giờ sáng.
Bà Như lại khăn gói đến TP HCM đón con về Tây Ninh điều trị. Nửa tháng sau, Tuấn Anh lại nài nỉ trở lại trường. Mỗi ngày, cậu phải uống khoảng 6 loại thuốc, thị lực mắt trái giảm sâu nên chỉ có thể nhìn bảng bằng mắt phải.
Bước vào lớp 12, Tuấn Anh muốn mình đến gần với vạch đích đỗ Y nên ôn thi vào đội tuyển chuyên Sinh của trường. Những tháng cuối chạy nước rút, cậu uống thuốc chống đông máu rồi tự nguyện ôm tập vở đến phòng giáo viên vào mỗi buổi chiều.
Những lúc nghe con tâm sự vừa ngủ gục 10-15 phút trên bàn học, bà Như thấy xót. "Con không cần phải trở thành bác sĩ, con chỉ cần là người bình thường, khỏe mạnh và bình an là mẹ hạnh phúc", bà Như nói với con. Đáp lại, Tuấn Anh nói trường Y chỉ là mục tiêu đầu đời và nhờ nó, cậu biết mình sẽ đi hướng nào, làm gì.
Ngày nhận được kết quả trúng tuyển, Tuấn Anh vỡ òa nhưng người khóc nhiều nhất là bà Như. Cậu nói mình là "chiến binh mùa đông" của mẹ bởi lúc nào cũng choàng khăn len, áo ấm nhưng nay đã trưởng thành.
Chiều cuối tuần giữa tháng 4, Tuấn Anh dọn dẹp căn trọ ở quận 5 rồi về Tây Ninh thăm mẹ. Họ xem lại bức ảnh Tuấn Anh từ bé đến lớn, luôn nổi bật giữa đám đông bởi trang phục khác biệt. Cậu nhớ lại những cột mốc mình đã đi qua, lúc ốm yếu, bệnh tật hay khi nhận huy chương vàng học sinh giỏi.
"Con cảm thấy mình may mắn vì đã không bỏ cuộc", Tuấn Anh nói với mẹ.